Cuộc sống yên bình của An và ông nội bỗng một ngày bị xáo trộn bởi cơn tai biến quái ác. Sau nhiều tháng chữa trị, ông nội An gặp phải biến chứng.mà hầu như ai nằm liệt giường cũng phải đối mặt: loét nằm liệt do tỳ đè. Vết loét ngày một rộng hơn, sâu hơn khiến khiến ông đau đớn, khổ sở. Chàng trai 22 tuổi loay hoay, không biết phải làm gì để giúp ông nội mình.
Trong mắt tôi, ông nội vẫn luôn là điểm tựa vững chắc nhất
Nhà tôi ba đời là độc đinh. Họ hàng thưa thớt, anh em không có, nên từ nhỏ tôi vẫn luôn chỉ có một mình. Thế nhưng, tôi chưa bao giờ thấy cô đơn, vì mình đã có ông nội.
Bà nội mất sớm khi tôi mới lọt lòng, bố mẹ lại quanh năm suốt tháng đi làm xa. Thời thơ ấu của tôi gắn liền với những.ngày tháng rong ruổi đường làng trên chiếc xe đạp cũ kỹ của ông nội. Thân hình to lớn, vững chãi của ông che chở.tôi yên bình đi qua những năm tháng ngây ngốc, khờ dại của tuổi trẻ.
Dù là con trai nhưng vì sinh thiếu tháng, tôi lại rất hay ốm vặt. Những đêm dài sốt cao đến bỏng rát, cũng chỉ có ông lặng lẽ thức ở bên cạnh chăm nom. Bóng hình to lớn của ông hắt lên dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, lúc thì giúp tôi xoa bóp.tay chân, lúc lại cuống quýt đổi khăn thay nước để chườm lạnh. Nghĩ đến cảnh nhà vắng vẻ chỉ có hai ông cháu,.mỗi khi ốm chỉ biết nương tựa vào nhau, tôi lại buồn đến chảy nước mắt. Tôi chỉ mong ước mình lớn nhanh hơn nữa,.mau cao lớn, khỏe mạnh để ông không còn phải vất vả một mình.
Cuộc sống tôi chao đảo khi nhận tin xấu từ ông nội
18 tuổi, tôi lên thành phố học đại học, chính thức bước sang một trang mới của cuộc đời. Căn nhà tuổi thơ của 2 ông cháu vốn đã vắng tiếng người,.từ lúc tôi đi lại càng thêm hiu quạnh.
Trước khi lên đường, tôi đã tự nhủ với lòng rằng sẽ ngoan ngoãn,.cố gắng học hành, chăm chỉ về nhà thăm ông. Thế nhưng, sau 3 tháng nhập học, nhịp sống vội vã của thành phố khiến tôi quay cuồng trong bận rộn. Tâm trí tôi gần như bị lấp đầy bởi những hoạt động mới thú vị, hấp dẫn. Số lần tôi về quê cứ càng ngày càng ít đi.
Một ngày nắng chói chang, người tôi lạnh buốt khi nhận được điện thoại báo tin từ người hàng xóm: Ông nội tôi bị tai biến, phải vào cấp cứu trong bệnh viện.
Suốt một đêm, tôi trằn trọc ngồi trong chiếc xe khách chòng chành, lòng như lửa đốt cầu nguyện cho ông. Đặt chân tới cửa phòng cấp cứu cũng là khi giường bệnh của ông nội được đẩy ra ngoài. Tiếng nói trầm khàn của bác sĩ vang bên tai tôi như một lời trừng phạt: Bệnh nhân đã qua khỏi, nhưng sẽ để lại biến chứng liệt toàn thân.
22 tuổi, nước mắt tôi không thể kìm lại được mà lăn dài trên má. Tôi khóc vì thương ông, và hơn tất cả là khóc vì hối hận. Trong đầu tôi vang lên hàng vạn những lời “giá như….”, nhưng tất cả đều đã quá muộn màng.
Dù đã đề phòng hết mức, tôi vẫn không thể ngăn cản biến chứng loét trên người ông
Ông ốm liệt giường, bố mẹ tôi vẫn không xuất hiện. Điện thoại có thêm vài cuộc gọi thăm hỏi, tài khoản ngân hàng lặng lẽ đầy thêm vài số 0. Dù rất thương ông nhưng không thể trì hoãn việc học thêm được nữa, tôi đành phải thuê một.người giúp việc tới nhà chăm sóc, khăn gói lên trường trong tâm trạng mịt mù.
Mỗi cuối tuần, tôi đều cố gắng tranh thủ thời gian để về nhà với ông. Sau 2 tháng tai biến, tôi phát hiện ra vùng xương cụt của ông xuất hiện những mảng đỏ bất thường. Ngay lập tức, tôi nghĩ tới biến chứng loét tỳ đè thường gặp ở những người nằm liệt. Lòng chùng xuống, tôi rất sợ một ngày nào đó vết loét khủng khiếp như bài học trong môn giải phẫu cũng sẽ tồn tại trên người ông nội mình. Gần như ngay lập tức, tôi đi tìm mua những biện pháp hỗ trợ như đệm nước, đệm khí, đồng thời không ngừng dặn dò người giúp việc phải chú ý theo dõi tình trạng của ông.
“Bệnh đến như núi đổ” – Câu nói này quả là không sai. Dù đã được chăm sóc cẩn thận hàng tuần, nhưng vết loét của ông nội tôi.đã bắt đầu hình thành và có dấu hiệu ngày càng tồi tệ. Thâm tâm tôi tự biết đây là điều khó tránh khỏi, vì ông tôi đã già yếu,.máu lưu thông kém, mắc cùng lúc nhiều bệnh như đái tháo đường và xơ vữa động mạch. Không chỉ vậy, do thần kinh bị ảnh hưởng, từ lâu ông đã không kiểm soát được.việc đại tiện, tiểu tiện của mình. Tất cả chúng tụ lại với nhau, làm vết loét mỗi ngày lại lớn thêm dù tôi đã áp dụng đủ.những biện pháp hỗ trợ và cả dùng thuốc điều trị.
Tôi bất lực nhìn chỗ dựa vững chắc của mình giờ yếu ớt như ngọn đèn dầu trước gió
Một tháng sau, người giúp việc khăng khăng đòi xin nghỉ,.bất chấp việc tôi ra đề nghị tăng lương lên gấp rưỡi. Sau một hồi dò hỏi, bác mới nói rõ lý do.là không thể chịu đựng được khi ngày ngày phải đối mặt với vết loét của ông tôi. Nó như một cái hố vừa sâu, vừa rộng dưới da, lại bốc mùi vô cùng khó chịu. Nghe vậy, tôi cũng không biết nói gì thêm, chỉ còn cách đồng ý.
Sau đó, tôi tìm thuê các cô điều dưỡng có tiếng trong vùng tới chăm sóc ông nội,.đưa ra mức lương hậu hĩnh nhất có thể. Tôi hi vọng, bằng kinh nghiệm nhiều năm chăm sóc người cao tuổi,.họ sẽ cảm thấy dễ dàng hơn khi phải xử lý vết loét nằm liệt của ông. Thế nhưng, cứ lần lượt từng người, ai cũng chỉ làm được tối đa 1 tuần là lại từ bỏ. Không một ai chịu chấp nhận tới chăm sóc ông nữa. Người ta bảo tôi rằng: “Mày học dược sĩ, thì đi mà về chăm ông.”
Nhìn ông nội hao gầy, ốm yếu nằm liệt trên giường, tôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Cũng chính trên chiếc giường này, ông nội đã từng nhiều đêm thức canh tôi mỗi lần đau ốm. Vậy mà giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi lại chưa thể làm gì để giúp được cho ông. Vết loét của ông cứ ngày một rộng và sâu hơn, dấu hiệu hoại tử mỗi ngày một thêm nặng. Tôi nhận ra rằng bệnh tình của ông nội đã không thể chờ thêm một phút giây nào. Ngay bây giờ hoặc chẳng bao giờ nữa, tôi phải tìm được cách để cứu lấy ông tôi. Vì vậy, trong suốt một tuần, tôi gần như thức trắng, ngày đêm đi tìm một lối đi mới cho vết loét nằm liệt của ông.
Khó khăn sẽ qua khi ta có đủ kiến thức và đủ yêu thương
Là một người học trong ngành Dược, tôi hiểu rằng bước quan trọng nhất trong xử lý vết loét nằm liệt là phải sát khuẩn vết loét, giữ vết thương sạch sẽ vô khuẩn, thường xuyên thay đổi tư thế người bệnh để hạn chế tối đa tình trạng đè nén lên vết thương. Vì vậy, tôi tập trung tìm kiếm sản phẩm sát trùng vết loét để đảm bảo vết loét không bị viêm nhiễm lan rộng, tìm kiếm thêm các loại kem bôi da, băng gạc phù hợp để kích thích vết loét mau lành.
Những kiến thức học được ở trường Dược đã cho tôi hiểu rằng việc sử dụng dung dịch sát trùng vết loét tỳ đè ở người nằm liệt rất quan trọng. Sản phẩm phải đảm bảo hiệu quả diệt vi khuẩn, nấm, và phải dịu nhẹ, không làm tổn thương tới mô lành của cơ thể.
Qua tìm kiếm các bài viết trên mạng, hỏi han thêm các thầy giáo bạn bè, tôi biết đến sản phẩm kháng khuẩn Dizigone. Ngay lập tức, tôi đã dành nguyên một ngày để tìm hiểu và biết được Dizigone là dòng dung dịch kháng khuẩn ion vượt trội và chuyên biệt cho những vết loét khó lành, vết loét của người nằm liệt. Dizigone khá độc đáo và khác hẳn các dòng dung dịch kháng khuẩn khác do có khả năng kháng khuẩn nhanh, mạnh. Đặc biệt, nó không gây đau, xót, tập trung bảo vệ vết thương mà không gây ảnh hưởng tới các mô lành xunh quanh. Rất nhiều bệnh nhân bị loét nằm liệt như ông nội đã được chữa khỏi nhanh chóng nhờ dùng Dizigone.
Tôi đến nhà thuốc mua 2 chai dung dịch Dizigone kèm 1 tuýp gel Dizigone Nano Bạc theo gợi ý của dược sĩ. Sau các bước làm sạch ban đầu, tôi dùng dung dịch Dizigone.để lau rửa vết loét, rồi bôi thêm 1 lớp gel Dizigone Nano Bạc để dưỡng ẩm và duy trì tác dụng sát khuẩn lâu dài. Tiếp đó, tôi băng vết loét kín bằng băng gạc mỏng, tránh để ma sát vào quần áo, chăn màn. Trong lòng tôi cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng,.sợ mình lại thêm một lần thất vọng như với những sản phẩm khác.
Hiệu quả không thể ngờ được của Dizigone
Chỉ sau 2 ngày đầu tiên vết loét có biểu hiện khô dần, không còn chảy nước và mùi khó chịu như trước, Sau 5 ngày sử dụng Dizigone, tình trạng vết loét cải thiện nhanh chóng. Tôi gần như không tin vào mắt mình khi.phát hiện vết loét có dấu hiệu khô miệng, mùi hôi khó chịu giảm dần rồi mất hẳn, vết loét cứ ngày một bé đi. Hình như tôi đã tìm ra ánh sáng ở cuối đường hầm.
Suốt 1 tháng, tôi kiên trì dùng Dizigone lau rửa cho ông nội. Từ vết loét rộng hoác khủng khiếp của ngày đầu, giờ đã dần lên da non và khép miệng. Ông nội tôi cũng ngày càng tỉnh táo, đôi lúc còn có thể thì thào cùng tôi nói chuyện vài câu. Dù không quá nghe hiểu ý ông muốn diễn đạt, nhưng chỉ cần nhìn tia sáng vui mừng.và đong đầy yêu thương trong đáy mắt ông nội, trái tim tôi cũng cảm nhận được một niềm hạnh phúc ngập tràn.
Cuộc sống sau này
Giờ đây, vết loét nằm liệt của ông nội tôi đã hoàn toàn khỏi hẳn. Không yên tâm để ông lại quê nhà, tôi đưa ông lên thành phố.sống cùng, thuê người giúp việc chăm sóc hàng ngày.
Vì ông nội vẫn còn bị liệt, tình trạng loét có thể tái diễn bất cứ lúc nào,.nên tôi càng cẩn thận trong việc chăm sóc ông. Hàng ngày, tôi pha loãng Dizigone với nước ấm, lau rửa toàn thân.để giúp ông vệ sinh sạch sẽ, phòng ngừa loét quay lại. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại đặt ông trên xe lăn, đưa ông đi siêu thị, công viên, dạo phố… để ông được ngắm nhìn cuộc sống bên ngoài.
Tôi thầm cảm ơn cuộc đời, vì sau biến cố bệnh tật khủng khiếp ấy,.ông vẫn đủ mạnh mẽ để vượt qua. Dù không còn khỏe mạnh như xưa, nhưng.đối với tôi, ông luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Vẫn biết thời gian còn lại giữa hai ông cháu chỉ là hữu hạn,.nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ ông lại lâu nhất ở bên mình.
—————————–
- Giảm áp lực đè ép lên vết loét bằng cách xoay trở thường xuyên; dùng đệm hơi, đệm nước.
- Vệ sinh vết loét hàng ngày bằng dung dịch sát khuẩn phù hợp.
- Dùng thuốc/kem bôi tại chỗ để dưỡng ẩm và duy trì tác dụng sát khuẩn.
- Băng kín vết loét bằng băng gạc.